KHAI VẤN VÀ LỰA CHỌN

May 20, 2021

Mời bạn đọc vài biết của chị Doan Huynh Van Anh, ICF PCC để hiểu hơn về khai...

Mình thường hay nghĩ về lựa chọn và hạnh phúc.

Thiên hạ đồn 50% hạnh phúc được định sẵn trong gene do ba mẹ cho, nghĩa là không làm ăn gì được nữa.

10% là do hoàn cảnh sống (học hành, công việc, chức vụ, tiền tài..), cả đời người thường dành để tìm kiếm mấy thứ này.

40% còn lại chính là chuyện mình TỈNH TÁO CHỌN những điều mình làm. Mình đang sống trong thế giới mọi người hay tưởng thông tin là kiến thức, kiến thức là kỹ năng, kỹ năng có rồi sẽ có mãi. Phút này mình đang làm, phút sau mình ngưng mà cứ tưởng sẽ làm tốt hoài như vậy.

Có ngày mình tỉnh dậy thấy mình khai vấn tầm thường quá. Khách hàng thì cứ cảm ơn nhưng mình thấy lòng không yên vì mình cảm nhận ‘cũng được, tốt và xuất chúng’ khác nhau như thế nào. Rồi mình lại thấy mình quá tầm thường khi nghĩ rằng mình tầm thường. Tóm lại là giống như bị vướng trong vòng lẩn quẩn thiếu tự tin của chính mình. Tuy nhiên nhờ vụ nhớ tới tỉ lệ hạnh phúc kia mình mới nghĩ ra được: mình tiếp tục vướng trong đó hay thoát ra là do mình chọn làm gì mỗi ngày. – Mình chịu trách nhiệm cho lựa chọn của riêng mình

Cô Minerva McGonagall chọn chia tay tình đầu để tiếp tục làm pháp sư. Cô thấy chuyện lâu lâu đọc thư tình cất trong xó vui hơn chuyện lâu lâu lấy đũa phép của mình bị giấu ra coi, vì đó là bằng chứng hữu hình nhất thể hiện con người thật của cô nếu cô chọn sống như người thường.

Bác sĩ Trang (Doctor Strange) có lựa chọn quay lại làm bác sĩ phẫu thuật xuất sắc hoặc tiếp tục thay thế Cổ Lão Nhân làm Phù Thủy Tối Thượng canh gác Trái Đất, mặc dù nghề nào cũng cứu người như nhau.

Anh chọn vụ canh gác vì anh có quyền năng tu học tích tụ được trong suốt thời gian anh đau đớn nhất. Anh nợ Đất mẹ và nợ chính mình. Còn mình thì thắc mắc sao bà Rowling nhấn mạnh chuyện Harry Potter được phân loại vào Gryffindor thay vì Slytherin dù có thể vào bên nào cũng được và lời giải thích là do ẻm chọn.

Mới đầu mình chọn nghề khai vấn và nghĩ rằng chỉ là công việc thôi. Ngày xưa mình tự mãn theo kiểu thấy nghề của mình có ý nghĩa hơn các nghề khác. Rồi mình thấy mình còn non dại lắm khi nghĩ rằng có thể dẫn dắt người khác sống, làm, nghĩ theo cách của mình.

Khai vấn là để tạo điều kiện cho LỰA CHỌN, lựa chọn là thứ ta có thể quên chứ không thể chối bỏ (cảm ơn cô Chérie và coach Hoàng Thanh Phong). Mình nhận ra chuyện tận dụng lựa chọn của chính mình là điều khác biệt giữa những người hạnh phúc và thế giới còn lại, dù đời có vùi dập cỡ nào đi nữa.

Lựa chọn học cách kiểm soát cảm xúc văn minh chứ không để cảm xúc kiểm soát mình.

Lựa chọn cho phép mình những điều mình muốn làm hoặc không cho phép. Lựa chọn giải quyết chuyện chưa thành hay tắt đèn của căn phòng bừa bộn rồi nghĩ là tự nó dọn dẹp sạch sẽ theo thời gian.

Lựa chọn đi hay ở trong một mối quan hệ, một công việc, một nơi, một chốn bạn bè thiếu lành mạnh…

Khai vấn là những câu hỏi mở để giúp người ta chọn. Trước khi thực sự bắt tay vào làm, khai vấn cho phép kết nối, nhìn thấy, xem lại, suy xét, dự đoán, tính trước các viễn cảnh xảy ra.

Trong nhịp sống siêu bận rộn bây giờ, chuyện nhìn như vậy có vẻ xa xỉ vì ‘không có thời gian’. Trớ trêu ở chỗ thời gian là thứ duy nhất mọi người có bằng nhau. Nhắc lại, những gì mình chọn làm trong thời gian mình có chính là điểm tạo nên sự khác biệt của hạnh phúc hoặc không. — Mình không chịu trách nhiệm cho lựa chọn của người khác.

Tập tha thứ cho mình –Trong một phiên bản cổ tích hiện đại, Hansel trách tại Phù Thủy Miền Tây mà Gretel chọn đi theo phe hắc ám. Phù Thủy tỉnh táo trả lời “Tôi đâu có bắt nó chọn đường nó đi”.

Bản thân mình từng khóc rưng rức ngày này qua ngày khác dù mẹ có an ủi giúp đỡ cỡ nào đi nữa trong suốt học kỳ đầu năm 16 tuổi vì thấy trường Chuyên khó quá, chọn trường dễ cho rồi, trách mình đi sai nước cờ. Ba mình có bữa chịu hết nổi, thẳng thắn nói “Trường này con chọn, con tính đi, khóc hoài!”. Ba không chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Bài học đầu đời về lựa chọn. Tới giờ vẫn cảm ơn ba vì câu đó. Thường đa số tụi mình (những ai thương người), hay giúp bạn bè người thân do mình thương, do mình quý, theo cách dính mắc, đơn giản vì mình muốn giúp. Tuy nhiên sau đó thì mệt vô cùng vì mình không đủ sức chứa và ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của chính mình. Rồi sau đó đấu tranh nội tâm vì nửa muốn giúp nửa không. Rồi sau nữa lại thấy mình chịu trách nhiệm cho lựa chọn của họ sau khi mình giúp. Bản thân mình từng tự trách mình vì các lựa chọn của ba, mẹ, em, chồng, con, đồng nghiệp, khách hàng.. Sau này tìm hoài trong tâm can, đến tận bây giờ mình mới thấy mình có thể chọn làm hết sức có thể để giúp. Sau đó người ta chọn gì là quyền và nghĩa vụ của người ta.

Mình may mắn làm nghề này (khai vấn) để có thể hỗ trợ người khác chuyên nghiệp, có đạo đức nghề, có năng lực cốt lõi, để thấu cảm không dính mắc (từ của cô Chérie), để nội tại của mình được chăm sóc mỗi ngày, để có thể hiện diện, thấu hiểu cho người ta nghe được tiếng lòng của bản thân. Nếu lỡ mình có chưa làm được thì đó là lỗi của mình.

Có nhiều trường hợp cần đến tham vấn trị liệu tâm lý nằm ngoài cõi khai vấn. Điều mình có thể làm lúc đó là tặng sự có mặt của mình và lắng nghe. Mình chọn làm như vậy.

Làm nghề khai vấn này, mình thấy mình đến gần mình hơn, để rồi nhận ra MÌNH là một cõi lượng tử khác, không có thời gian, không có không gian, không biết trước chuyện gì xảy ra. Nghề không đơn giản là nghề nữa. Nghề đem lại sức sống cho lối sống từng lững lờ của mình.

Có thể có những giây phút mình quay trở lại trạng thái ‘tự động hóa’ cứ thế mà làm quên tỉnh thức (mindful), nhưng mình biết mình luôn có cơ hội nhắc mình là cõi kia vẫn còn để mình quay về khám phá tiếp. Nên mình cảm ơn chân thành đến 9 năm kinh nghiệm khai vấn và những ai đem lại khai vấn chuyển hóa từ bên trong cho mình.

Đồng Nai, Mùng 2 Tết Canh Tý (26/01/2020)

Đoàn Huỳnh Vân Anh, ICF PCC.

——- I am a young curious child in this grand world, so what I’m seeing and sharing today might not be accurate tomorrow… Only time will tell.- My thoughts are very subjective and I’m passionate about coaching.- I love movies and story books, so my references are based on my personal taste and preferences.CHOICES & COACHINGI constantly think about choices and happiness. It is said that 50% of happiness is determined by our genes, which we cannot do anything about. If you’ve got negative genes, you’re pretty much out of luck! 10% is determined by your circumstances in which you live (parents, economics, education, job, title, money, etc.), which many people spend the majority of their lives producing and consuming. The remaining 40% is determined by each one of our conscious and deliberate choices.We live in a world where information is easily mistaken for knowledge, knowledge is mistaken for skills and new skills are confused with long term competencies. One moment we may be doing something, the next moment, we stop imagining the activity will last forever. One day, I awakened and told the unacceptable truth.. I was a mediocre coach. Clients kept sending thank you’s, but I could definitely sense the difference between okay, good, and brilliant. My mediocrity locked me in a loop of insecurity. I reflected, “Whether I continue to be trapped in that loop or not depends on what I choose to do every day from now on.”– We are responsible for our own choices –Professor Minerva McGonagall gave up the love of her life to continue being a wizard. She found reading secret love letters from her old flame more enjoyable than regretting her stored away magic wand, the tangible proof of being her true self if she chose otherwise.Doctor Strange had the choice to return to his old life as a brilliant surgeon or to stay and replace the Supreme Sorcerer guarding the Earth, (though both could save lives in different ways). He chose the latter due to his gifted trained power that he harnessed throughout his most difficult time. He owed it to Mother Earth and himself. I wonder why J.K. Rowling emphasized the fact that Harry Potter was sorted into Gryffindor instead of Slytherin even though he possessed qualifications for both houses. The explanation was ‘he chose to.’I entered coaching thinking it was a mere job. My arrogant former self even found ‘that job’ more meaningful than others. Then I realized how silly I was thinking that I could lead people to the way I lived or thought or acted.Coaching is about enabling CHOICE, something we can forget but we cannot lose it (big gratitude to you Dr Chérie Carter-Scott). I have realized making use of our own power of choice is what differentiates between happy people from the rest, no matter how many lemons life tosses at them. The choices are plentiful. For instance, the choice to manage our emotions civilly and not allow them to take over. The choice to immerse ourselves in activities that we want or don’t. The choice to resolve unfinished businesses or simply turn off the light in a messy room thinking the mess will magically disappear. The choice to leave or stay in a toxic relationship / job / location / neighborhood are all ultimately choices. Coaching offers open-ended probes for individuals to make their own selection of preference. Before coming to actions, they have a chance to reflect, review, re-evaluate, forecast, foresee, and imagine their ideal scenario. In today’s busy world, that opportunity seems luxurious due to a ‘lack of time’. It’s ironic that time is the only thing that all of us are equally offered. Again, it’s what we choose to do with those minutes, hours, days, months, and ultimately years that makes the critical difference.– We are not responsible for the lives of others. Stop blaming and start forgiving! –In a twisted version of Hansel and Gretel, Hansel accused the Wicked Witch of being the reason Gretel turning to the dark side. The Wicked Witch offered her best comeback: “I didn’t force her to make those choices.” I cried my eyes out during the first semester of my sweet sixteen year at school (despite my Mom comforting all the time). I believed that school was too much for me to handle; I feared that I had made a terrible mistake choosing a Gifted program over the regular one. My father was fed up with my crying and simply stated, ‘You are the one who chose this, so own it!” He didn’t take on my crisis, he simply stated a fact. That was my first lesson about choice. I owe it to my Dad.Most of us who dearly love people want to help them out of blind love-misery, or attachment to people, places, and things, simply because we care. However, when it drains our energy so much that it affects our personal lives, it is time to reflect on the choices once again. We may feel responsible for the choices of others, but that is merely robbing them of their right to choose for themselves. In my personal life, I blamed myself for the suffering of those around me. My brother, my father, my mother, my husband, my children, my colleagues, even my clients suffered and I took on their responsibility. When I looked within for my answers, it took me up until now to realize that I can choose to do the best I can to support anyone, however, what they choose to do afterwards is totally up to them. I am fortunate enough to be in this coaching profession to offer professional support, with the code of ethics, and empathetic unattachment (credited to Dr. Chérie Carter-Scott). My being istaken care of every day so I can be present and compassionate enough for my clients to access their inner knowing and strength. If I fail to do this, I offer my deepest apologies. There are situations that require psychotherapy which is out of my realm. What I can do for you in those circumstances is offer listening ears with my presence and empowerment. That’s my choice.Entering the coaching profession helped me move closer to my inner self; for me to discover that reality was a game changer. The coaching experience is not a job anymore to my mediocre self. Coaching and living life as a coach awakens me from autopilot and breathes life into my idle condition. I can and do remind myself frequently that this limitless realm requires further exploration. I owe awakening to my almost nine years of coaching and those who led me to transformational coaching, my life’s purpose.

Doan Huynh Van Anh, ICF PCC

Link gốc bài viết:https://www.facebook.com/155923718588825/photos/a.158477865000077/572770330237493/

Chia sẽ:
Tags: