MẸ ƠI THẾ GIỚI MÊNH MÔNG
Nhớ hồi xưa trước khi du học cứ hay nghe tư vấn “chi phí du học em coi như mượn ba mẹ, ra trường em làm mức lương như này thì khoảng 2 năm là trả cả vốn lẫn lời”. Lúc đó mình còn giỏi toán nên nghe thấy cũng hợp lý. Giờ ra trường
Nhớ hồi xưa trước khi du học cứ hay nghe tư vấn “chi phí du học em coi như mượn ba mẹ, ra trường em làm mức lương như này thì khoảng 2 năm là trả cả vốn lẫn lời”.
Lúc đó mình còn giỏi toán nên nghe thấy cũng hợp lý. Giờ ra trường được 4 – 5 năm rồi vẫn chưa trả được cho mẹ đồng nào, thậm chí còn thiếu thêm. Tuy ba mẹ chưa đòi, mình cũng tránh nhắc tới chứ trong lòng vẫn nhớ, nhưng nợ ân tình với ba mẹ còn chưa trả hết thì làm sao trả tới món nợ tiền bạc được??? Chú chim non nào rồi cũng muốn tự sải cánh bay xa để biết trời cao biển rộng, cho thoả chí tang bồng.
Khi còn ở nhà thì sự hiện diện và chăm sóc của ba mẹ cứ như là một điều gì đó đương nhiên phải có và sẽ luôn ở đó. Đến khi đi xa rồi mới thấy mỗi lần được ở gần ba mẹ là cả một đặc ân, vì địa lý cách trở và vì đủ thứ ràng buộc đồng công mối nợ. Nỗi nhớ nhà thì vẫn luôn ở đó, nhưng những công danh, cơ hội, thử thách thì cứ kéo người ta đi xa hoài.
Trong kí ức từ nhỏ rất ít khi mẹ ôm hay hôn mình. Mẹ không cười nói quá nhiều khi vui và không than thở khi buồn. Nhớ lần đầu tiên được về Việt Nam, ba mẹ nôn nao từ mấy ngày, sáng dậy thật sớm để đi đón con trai. Khi ra cổng, mình bận rộn chào hỏi mọi người, ẵm vội thằng cháu hun lấy hun để. Mẹ đứng phía sau chỉ quan sát và cười, rồi bất giác lấy tay vuốt thật nhanh lên vai con trai sau nhiều ngày trông ngóng. Ở môi trường mới một thời gian, về nhà cứ vừa quen vừa lạ. Nhà thì vẫn vậy nhưng hình như mọi thứ đều trở nên chật chội hơn so với kí ức.
Sau khi ngủ một giấc đã đời, việc đầu tiên là mình chạy sang phòng mẹ để kể về hành trình 10 tháng qua. Mình đã thấy Rockies Mountains, đã tới được Vancouver và Toronto, đã có rất nhiều bạn mới, đã được đi bao nơi và gặp bao người…Nhưng khi nhìn thấy góc bàn làm việc không tí thay đổi của mẹ, mọi cảm xúc cứ dâng trào.
Mình nhận ra gần 1 năm qua cuộc sống ba mẹ vẫn thế, vẫn phải tiếp tục công việc buồn chán hằng ngày để chắp cánh cho mình được bay xa. Người ra đi được thấy bao chân trời mới lạ, chỉ ba mẹ ở lại mới thấm thía hết mọi cung bậc của sự trống vắng mà thôi.
Con thì cứ mãi chạy theo những hoài bão và ước mơ mà hình như chưa một lần hỏi những ước mơ và hoài bão tuổi thanh xuân của ba mẹ là gì? Lúc này thì những chuyến đi chẳng còn gì quan trọng nữa, chỉ là muốn ngồi đó nghe mẹ kể cuộc sống ba mẹ năm qua như thế nào, vậy là đủ lắm rồi.
“Mẹ ơi thế giới mênh mông
Mênh mông không bằng nhà mình
Dù cho phú quý vinh quang
Vinh quang không bằng có mẹ”
——————————————————
Thôi viết cũng đã dài, nhân ngày Mother’s Day bên này, con cũng nói thẳng ba mẹ cho con xin XÙ số chi phí du học.
Tiền thì con không có nhưng con hứa sẽ trả bù lại cho ba mẹ bằng cả một tương lai thật hạnh phúc, sống tử tế và xứng đáng với những đặc ân mà ba mẹ đã đem đến cho con, mẹ nhé!
MAY cám ơn bạn Tùng đã cho phép MAY chia sẻ bài viết.
Link gốc bài viết ở đây: https://www.facebook.com/photo/?fbid=10165037541970253&set=a.10150979704795253
Tác giả: Tùng Phan https://www.facebook.com/Tungpossible